Tôi xin gửi lời tri ân dù muộn màng!
Khi tôi ngồi viết
những dòng này chắc hẳn sẽ có nhiều người đặt câu hỏi là tại sao một người bận
rộn với vô số công việc ở cơ quan và gia đình như tôi mà lại có thời gian ngồi
chia sẻ những suy nghĩ của mình?Trong một lần tình cờ vào diễn đàn trang ngành
y tế tôi có đọc được một bài viết về lời tri ân của anh thanh niên chữa khỏi
bệnh vẩy nến với bác sĩ của mình tôi chợt nảy ra ý định viết những dòng cảm xúc
và lời cảm ơn chân thành nhất tới cô giáo cũ và người bác sĩ chữa khỏi căn bệnh
trứng cá cho tôi.
Tôi là con gái út
trong một gia đình công chức ở Hải Phòng.Tuổi thơ tôi êm đềm diễn ra trong tình
yêu thương của Ba mẹ,những năm tháng tươi đẹp cứ dần trôi qua cho đến khi tôi
15 tuổi.Tuổi dậy thì đã khiến cho tôi có nhiều mộng mơ hơn,sống kín đáo hơn và
cũng đôi lần trái tim tôi xao xuyến,nhưng tuổi dậy thì cũng gây cho tôi không
ít phiền toái mà đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được một buổi sáng khi thức
dậy khi đứng trước gương tôi phát hiện mình bị mụn trứng cá. Đem thắc mắc ấy ra
hỏi mẹ mẹ bảo con lớn rồi những biểu hiện như vậy là hoàn toàn bình thường rồi
nó sẽ tự hết con cứ yên tâm.Nhưng tôi làm sao yên tâm được khi những cái mụn
gớm giếc ấy cứ ngày một nhiều hơn,ban đầu chỉ là hai bên gò má và trán dần dần
chúng lan sang cằm và hai bên thái dương,khuôn mặt trắng ngần xưa kia giờ nham
nhở mụn đỏ và mụn mủ trông không khác gì một nghĩa địa thu nhỏ.
Hành trình chạy chữa
Không thể chờ đến lúc
tự hết được như lời mẹ nói,tôi lao vào chữa trị.Ban đầu tôi được chị gái giới
thiệu mua thuốc baolam mặc dù nghe mọi người khuyến cáo rằng dùng thuốc đó da
sau này sẽ bị lão hóa rất nhanh nhưng tôi vẫn tặc lưỡi:giải quyết việc trước
mắt đã việc lâu dài sau này tính sau.Dùng được hai tuần vẫn không thấy chuyển
biến gì tôi đành bỏ lọ thuốc đang bôi dở.Không nản chí tôi ra hiệu thuốc gần
nhà thì cô dược sĩ bán thuốc giới thiệu tôi dùng kem nghệ Naka..với lời quảng
cáo hết mụn mà không để lại sẹo.Hằng ngày trước khi đi ngủ tôi đều rửa mặt sạch
sau đó bôi kem nghệ lên,nhìn khuôn mặt vàng khè của tôi mẹ tôi không khỏi chạnh
lòng.Nhưng thời gian bôi cứ dài ra mà hiệu quả vẫn chẳng thấy đâu.Hơn một tháng
trời không bỏ ngày nào tôi đành chào thua thứ thuốc này.Lần thứ 3 tôi tự nhủ
chắc không quá tam ba bận nữa là lần tôi được anh họ giới thiệu cho lọ mỹ phẩm
orenl của Pháp bán ở siêu thị Lan Trang. Mua hết một triệu hai,tôi tự nhủ đắt xắt ra miếng mà.Mấy
ngày đầu dùng da có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều, độ dầu của da cũng bớt hơn,một số mụn cũng đã lặn xuống và
mụn mới thì không mọc thêm ra nữa,tôi đã thấy rất mừng vì tình hình tiến triển
tốt,nhưng niềm vui chẳng tày gang khi đến bôi đến gần hết lọ tình trạng bệnh
vẫn giữ nguyên như vậy không có dấu hiệu gì để hết hẳn mụn,thuốc thì sắp hết mà
bệnh không khỏi tôi cũng không dám xin tiền mẹ mua thêm nữa.
Tự ti và sống khép
mình
Sau ba lần chữa trị
không thành lần đầu tiên tôi có cảm giác bi quan đến vậy,gia đình và bạn bè vẫn
động viên tôi nhưng tâm trạng của tôi lúc này là mặc cảm và tự ti lắm.Tôi không
dám ra đường và gặp mọi người,những lúc phải đi có việc không đừng được thì tôi
bịt kín khẩu trang và đeo kính che hết khuôn mặt.Tôi không dám tham gia vào bất
cứ hoạt động nào của lớp của trường như cắm trại,thi văn nghệ,hoạt động ngoại
khóa vì sợ khuôn mặt của tôi sẽ là chủ đề bàn tán của mọi người,học hành thì sa
sút rõ rệt.Bố mẹ thấy tôi như vậy thì càng thương và động viên tôi nhiều hơn.Mẹ
đã huy đông mọi kênh thông tin để tìm hiểu chữa trị cho tôi và phương án tối ưu
đã được Bố mẹ tôi quyết định là đưa tôi lên Bệnh viện da liễu để chữa trị.
Hi vọng cuối cùng
Nghỉ hè năm lớp 11 tôi
được Bố mẹ đưa lên Bệnh viện da liễu trên Hà Nội.Từ Hải phòng lên Hà Nội tôi
thấy phấn chấn lắm vì nghĩ rằng lần này tôi có thể tin tưởng được bởi đây là
bệnh viện đầu ngành của của nước trong điều trị các bệnh về da.Tôi được Bố mẹ
chọn cho gói dịch vụ tự nguyện chất lượng cao với chi phí trọn gói khoảng hơn
10 triệu đồng.Hằng ngày tôi đi xe buýt từ nhà Bác ruột ở Kim Ngưu ra viện để
điều trị,với các thao tác và máy móc hiện đại bác sĩ hút nhân mụn một cách
chuyên nghiệp,phải cái là đau đớn lắm, đau như có ai cắt từng
miếng thịt ra.Hút và làm sạch khuôn mặt bằng cách xông tinh dầu khi da đã mềm
thì bác sĩ bôi thuốc lên, đều đặn trong hai tuần
như vậy nhưng sự chuyển biến cũng không được bao nhiêu,bác sĩ thì cứ hằng ngày
thực hiện những thao tác như vậy,vẫn động viên tôi kiên trì,tôi gắng gượng thêm
một tuần nữa nhưng kết quả vẫn là con số không.
Tôi trở về Hải Phòng
với tâm trạng chán nản,chán nản vì mất niềm tin ở một bệnh viện lớn,chán nản vì
giờ cũng không biết tin vào ai nữa,chẳng lẽ căn bệnh này không có ai điều trị
được hay sao?y học cũng bó tay à?Suy nghĩ đó khiến cho tôi càng có động lực để
thi vào trường Y với mong muốn sau này sẽ làm bác sĩ nghiên cứu và chữa trị dứt
điểm căn bệnh này.
Sốc lại tinh thần
Bố mẹ thấy tôi ủ rũ
suốt ngày thì lo lắm càng động viên nhiều hơn.Tôi cũng đã lấy lại được thăng
bằng và tự nhủ mục tiêu duy nhất lúc này là học giỏi và đỗ đại học đền đáp công
ơn của bố mẹ.Tôi không còn mày mò tìm các phương pháp chữa trị như trước kia
nữa, tôi lao vào học tập mặc cho những cái mụn chết tiệt kia vẫn ngày càng
nhiều hơn phủ kín khuôn mặt tôi.Trước là mụn đỏ,mụn mủ giờ là cả những vết sẹo
thâm do nhữn lần nặn mụn để lại trông lại càng kinh hoàng hơn.
Bước ngoặt cuộc đời
Ngày cầm trên tay giấy
báo trúng tuyển trường Y tôi đã khóc,khóc vì tâm nguyện của mình giờ đã thực
hiện được một phần,khóc vì thương Bố mẹ đã dành hết tình cảm cho mình mà chưa
có dịp được đền đáp.
Buổi đầu nhập học với
tôi vui buồn lẫn lộn,vui vì đã được đứng trên giảng đường của một ngôi trường
danh tiếng bậc nhất Việt Nam buồn vì những ánh mắt tò mò soi vào khuôn mặt tôi
của các bạn trong khoa như xát muối vào tâm hồn cô sinh viên trẻ.Không chịu nổi
những ánh nhìn như vậy tôi chạy vào nhà vệ sinh khóc một mình.Lúc sau khi lấy
lại được tinh thần tôi vào hội trường nghe cô Trưởng khoa hướng dẫn nội quy quy
chế học tập của khoa.Nhìn khắp mặt sinh viên Cô bỗng dừng lại ở khuôn mặt của
tôi, ánh nhìn lâu khiến các bạn trong khoa
đổ dồn về phía tôi,như sực tỉnh Cô chuyển chủ đề để thu hút mọi người về phía
mình tránh cho tôi mặc cảm và xấu hổ.Cuối buổi sáng hôm đó cô nhẹ nhàng đi đến
chỗ tôi và mời tôi lên phòng gặp cô cô có việc cần trao đổi.Tôi vâng nhưng
trong đầu vẫn không khỏi phân vân tại sao cô chỉ mời có một mình tôi,mà mời về
việc gì.thắc mắc đó cũng nhanh chóng được giải đáp khi cô tươi cười đón tôi ở
cửa phòng trên tầng 3.Sau khi hỏi về hoàn cảnh gia đình và nơi ăn chốn ở cô hỏi
đến tình trạng bệnh trứng cá của tôi.Tôi rành mạch kể cho cô quá trình đi chữa
bệnh của mình từ việc sử dụng những loại kem thông thường đến việc đi da liễu
rồi cả việc tôi giấu bố mẹ sử dụng cả thuốc tránh thai để chữa trứng cá( tôi
tìm hiểu trên mạng thấy nhiều người bảo dùng thuốc tránh thai sẽ hết mụn trứng
cá) nhưng cuối cùng hiệu quả vẫn bằng không.Như thấu hiểu hoàn cảnh của tôi cô
cũng tâm sự rằng trước đây thời con gái cô cũng bị rất nhiều trứng cá,thời đó y
học chưa phát triển nên không có thuốc và mỹ phẩm như bây giờ muốn khỏi bệnh
thì chỉ có dùng thuốc đông y.Sau nhiều lần dùng thuốc các nơi mà không khỏi cô
được Bố đưa đến hiệu Phúc Long ở làng Láng để chữa trị.Dùng thuốc đó gần hai
tháng thì cô khỏi hẳn và tự tin bước vào cuộc sống để có được sự thành đạt như
ngày hôm nay.Tôi nghe mà như nuốt từng lời bởi tôi thấy lạ là tại sao một Phó
giáo sư về y học hiện đại đang giữ chức trưởng khoa của một đại học danh tiếng
lại kể cho tôi về phương pháp chữa bệnh bằng đông y.Cô ghi cho tôi địa chỉ và
bảo Cụ ông với bài thuốc quý đó giờ đã qua đời,nối nghiệp thuốc giờ chỉ có cô
cháu gái đã chữa cho hàng nghìn người trong nam ngoài bắc và cả ở nước ngoài
khỏi căn bệnh trứng cá.Tôi cảm ơn cô và xin phép ra về,chiều hôm đó tôi đón xe
buýt ra ngay địa chỉ mà cô cho.Làng Láng ngày xưa giờ đã nhà cửa san xát phố
phường tấp nập.Tôi đến địa chỉ 658 đường Láng thì thấy biển bên ngoài là
karaoke,nghĩ mình nhầm định đi tiếp thì có một bà béo ịch ngồi ở quán bia gọi
lại: đến gặp bs Tuệ Phương à vào nhà trong
kia.Tôi vâng và đi theo hướng tay bà chỉ, trước mặt tôi là căn biệt thự khá cổ
kính với bụi tre và cây sấu già.Thấy có người lạ cậu thanh niên trong nhà chạy
ra hỏi ngay chị đến khám bệnh à?Tôi vâng cậu ta bảo chị ngồi chờ bác sĩ đang
khám cho người đến trước.Mười năm phút sau bác sĩ đón tôi với vẻ mặt tươi
cười,nhìn chị còn rất trẻ và thân thiện nên tôi cũng thấy an long phần nào.Sau
khi hỏi về bệnh của tôi thấy tôi có vẻ lo lắng chị chỉ cười tủm tỉm và bảo
không có gì đáng lo đâu chỉ gần hai tháng là khỏi hết thôi.Tôi nói là đã đi chữa
nhiều nơi nhưng giờ khuôn mặt vẫn thế này.Chị nói trường hợp như em là rất bình
thường vì chưa phải dạng sẹo rỗ.Chị dùng dụng cụ nặn mụn và tiến hành “thi
công”trên khuôn mặt tôi,những nhân trứng cá lẫn máu bắn đầy vào chiếc áo blose
trắng của chị trông thật đáng sợ,thao tác trong khoảng 20 phút thì khôn mặt của
tôi đỏ ửng nhưng nhìn đỡ mất thẩm mỹ hơn trước.Công đoạn hai là chị thoa thuốc
nên mặt tôi,miếng bông gòn đi lần lượt khắp khuôn mặt tôi,thuốc là một loại
dung dịch mà theo chị nói là dược liệu tự nhiên.Sau khi thoa xong tôi thấy da
mặt căng lên phừng phừng,chị kê thêm thuốc uống và dặn tôi về sắc uống đều
đặn.Chị bảo nguyên lý của đông y là “trong đánh ra ngoài đánh vào” như một trận
chiến thực sự.
Rời nhà bác sĩ trong
tôi có một niềm tin mãnh liệt,với lời giới thiệu của cô giáo đồng thời thấy
phương pháp của bác sĩ tôi hoàn toàn tin mình có thể khỏi bệnh.Bôi đến ngày thứ
7 tôi thấy da mặt mình căng lên,lượng dầu trên da giảm rõ rệt,tình hình tiến
triển tốt từng ngày,từ ngày thu 17 thì những vẩy cám li ti bắt đầu bong ra,các
ngày tiếp theo chúng bong nhiều hơn,các vết thâm cũ do nặn mụn để lại giờ trắng
lên từng ngày,mỗi ngày qua đi tôi đều báo tin mừng với bố mẹ để bố mẹ chia vui
cùng tôi.Sau khoảng 1 tháng 20 ngày thì tôi thấy hết mụn hoàn toàn,những vết
thâm cũng hoàn toàn biến mất,khuôn mặt lại trở về như lúc chưa bị mụn da lại
trắng đẹp hơn trước.Tôi gọi điện thông báo tin mừng cho cô giáo và bác sĩ,bác
sĩ bảo chỉ cần ăn uống điều độ là những cái mụn đó không bao giờ xuất hiện lại
nữa.
Lời tri ân
Thấm thoắt thế mà đã
gần 10 năm trôi qua,tôi ra trường và trở thành bác sĩ ở một bệnh viện lớn ở
thành phố hoa phượng đỏ quê tôi.Tuy chưa có dịp quay lại gặp bác sĩ nhưng tôi
vẫn thường xuyên trao đổi với đồng nghiệp về một bài thuốc quý cần được phổ biến
rộng rãi để đem lại sự tự tin cho những người bị trứng cá như tôi ngày
trước.Qua bài viết tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới cô giáo cũ và bác sĩ Tuệ
Phương người đã chữa trị cho tôi, dẫu biết lời tri ân dù
muộn màng nhưng trong sâu thẳm trái tim mình tôi vẫn luôn chúc các cô dồi dào
sức khỏe,gặp nhiều niềm vui hạnh phúc trong cuộc sống.Cảm ơn các cô để em có
được sự tự tin và hạnh phúc ngày hôm nay.Với mong muốn sẽ có nhiều người được
may mắn như tôi ngày trước tôi xin được chia sẻ kinh nghiệm với các bạn tại địa
chỉ email minhhongkhoadalieu@gmail.com. Trân trọng!
2.Thư của bạn Thành Trung
|
|||||
|
|
|
Kim Hằng
Trả lờiXóaMình cũng chữa tàn nhang khỏi ở nhà bs này,thông qua trang tin mình cũng xin gửi lời cảm ơn tới bs Tuệ Phương.
Tôi cũng có dịp may mắn được tiếp xúc với chị Tuệ Phương.Hiếm có vị bs nào lại có sự thân thiện và gần gũi như vậy trong thời buổi y đức bị xuống cấp.Tôi bị vẩy nến sau khi chữa khỏi cũng đưa con gái đến chữa trứng cá.Thành thật cảm ơn chị Tuệ Phương đã đem lại tiếng cười cho gia đình tôi.
Trả lờiXóa